Cuộc sống ở thành phố, ai từng trải rồi thì sẽ hiểu, nó không hề đơn giản. Nhất là khi đã có gia đình, hai đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi học, mà thu nhập thì vẫn chỉ có giới hạn.
Trước giai đoạn kiếm tiền dễ mình không cảm nhận được. Giờ giai đoạn khó, đang nợ nần, bản thân ỗ lực, nhưng cảm giác mỗi tháng cứ chạy mãi mà không tới đích.
Giờ tháng nào nhà mình cũng âm đều đều khoảng 20–30 triệu. Đó là con số đã được “cắt giảm, tối ưu và tối giản” sau nhiều đợt tự soi lại chi tiêu. Mình không tiêu xài hoang phí. Mình không du lịch xa xỉ, không quần áo hàng hiệu, không cà phê sang chảnh. Nhưng vẫn âm.
Cái “âm” này đến từ những quyết định sai trong quá khứ: đầu tư theo tâm lý đám đông, mở rộng quá nhanh, dàn trải nguồn lực, và một phần… là từ cái tâm “tham” – muốn nhiều thứ cùng lúc, muốn đi nhanh, muốn chứng tỏ. Mình tưởng là mình biết. Nhưng rồi thị trường cho mình một cú tát tỉnh người.
Có giai đoạn mình thật sự rối. Đầu óc mệt mỏi, áp lực tài chính, tâm lý thất vọng với chính mình. Nhưng khi đã đủ mỏi, tự nhiên sẽ dừng lại để nhìn kỹ hơn. Và lúc đó, mình bắt đầu thấy được một vài điểm sáng.
Đó là khi mình chấp nhận rằng không cần phải “làm lớn” nữa. Mình bắt đầu lại với những công việc nhỏ, thực tế, và ra tiền thật. Như nghề chính hiện tại: bán sim dạo. Đăng bài mỗi ngày, chốt từng đơn nhỏ, tích lũy từng đồng. Nghề tay trái mới bắt đầu: bán bất động sản VinQ9 – chưa ra giao dịch, nhưng đang học hỏi và quan sát. Thật ra mình cũng thích những việc như vậy, vừa giúp mở rộng mối quan hệ, vừa có thêm chất liệu để chia sẻ, phân tích trên các kênh của mình. Chứ mảng sim đẹp đăng hoài cũng khô quá!
Nói thật, mình không còn sĩ diện nữa. Không ngại khi phải quay về làm từng đơn hàng nhỏ, không còn ám ảnh với chuyện “phải thành công cho thật hoành tráng”. Mình cho rằng chỉ cần tập trung, kiên trì, và trung thực với chính mình, thì từ từ, mọi thứ sẽ cân bằng lại.
Viết những dòng này ra không phải để kể khổ. Mà là để nhắc nhở mình — và nếu có ai đó đang trong hoàn cảnh tương tự, thì coi như có thêm chút đồng cảm. Và cũng là để tạo thêm “điểm chạm”. Biết đâu, ai đó đọc xong, có nhu cầu mua sim hoặc quan tâm Vin Q9 thì nhớ đến mình. Cũng vui mà, phải không?
Mình vẫn đều đặn viết blog. Gần đây chăm lại chuyên mục Cà Phê Một Mình trên Ytuong.vn — nơi mình kể những câu chuyện thật, sống thật, nghĩ sao viết vậy. Nếu bạn có vài phút rảnh, mời ghé qua đọc cho vui. Biết đâu, trong những dòng lan man đó, bạn cũng thấy được một phần mình.
— Trần Thịnh Lâm.