Trả bớt nợ vay bank – “hạnh phúc kiểu trả góp”

Nhật ký ngày 4/7/2025. Chứng khoán VNIndex đang 1383 điểm, phục hồi khá tốt sau “thiên nga đen” thuế quan của ngài Trump.

Mình luôn trong trạng thái hết sạch tiền sau mỗi tháng trả lãi xong, nhưng 2 tháng trước vẫn ráng “vét” thêm được chút, đủ để “bắt đáy”. Chờ mãi 2 tháng mới được +20%, vớt vát được ít tiền để trả lãi ngân hàng. Hôm nay, mình cash out một phần, chuyển khoản trả nợ.

Cái cảm giác trả bớt nợ nó… nhẹ người vaizzz. Ngồi nhìn màn hình tài khoản ngân hàng bớt đi một khoản âm, mình cười ngớ ngẩn như đứa trẻ lần đầu được lì xì.

Nhớ hồi vay, mình ký hợp đồng cái rẹt, tự tin như thể ngày mai mình giàu lắm. Lúc đó trong đầu chỉ nghĩ: “Tiền của thiên hạ mà, xài trước, lời tính sau”. Ấy thế mà cái “sau” đó đến nhanh và đau thiệt. Mỗi tháng chuông báo nợ ngân hàng réo như nhạc chuông đám ma, nghe muốn đột quỵ.

Lúc thị trường đỏ lòm, mình ôm cổ phiếu trong tay mà tối ngủ cứ mơ thấy sổ đỏ bị xiết. Bữa nay bán ra được một ít, trả bớt một phần nhỏ, tự nhiên thấy đời dễ thở hẳn. Trưa nay uống cà phê, tự nhiên thấy thơm hơn mọi ngày. Đi bộ ra ngoài đường thấy nắng cũng bớt gắt, chim hót cũng bớt chói tai.

Thật ra, tiền lời không nhiều, nhưng mình thấy quan trọng là… tinh thần. Khi nợ bớt đi, đầu óc sáng sủa, tim đập đàng hoàng, bớt loạn xạ.

Có đứa em nhắn: “Anh hên thật, bắt đáy trúng nhịp”. Mình chỉ cười. Không hẳn hên. Mình thì nghĩ, cũng không phải giỏi. Chẳng qua, khi đã trầy vi tróc vảy mấy lần, mình không còn tham nữa. Đáy không cần bắt thật sâu, lời không cần nhiều thật nhiều. Mình chỉ cần một chút, đủ trả bớt nợ, đủ để tối ngủ yên.

Trả nợ xong, còn dư một ít. Mình không vội mua lại. Ngồi ôm đống cash, tự nhiên thấy vui ngang hồi mới lương về. Giống như trong cái cõi thị trường này, đôi khi thắng lớn cũng chẳng sung sướng bằng thoát được một phần gánh nặng.

Nếu anh em cũng đang vật lộn với nợ nần, thì tin mình đi: đừng coi thường niềm vui nhỏ xíu khi được “xóa bớt” vài dòng trên sao kê. Nó là một dạng hạnh phúc rất đời.

Mình gọi đó là “hạnh phúc kiểu trả góp”: mỗi lần trả được một ít, lòng nhẹ được một chút. Rồi sẽ đến lúc trả hết. Và đến khi ấy, có thể mình sẽ lại… liều mạng vay thêm, nhưng thôi, chuyện đó tính sau.

Giờ thì mình thưởng cho mình ly cà phê sữa đá. Ngồi thở một hơi dài. Và viết mấy dòng này, gửi đến bạn — nếu đang ở trong một đoạn chật hẹp, mong bạn cũng sớm thấy lòng mình nhẹ hơn.

— Trần Thịnh Lâm.

Mời anh em đọc tiếp bài mới: Kể chuyện đi mượn nợ, gom tiền “bắt đáy”: “con bạc đội lốt nhà đầu tư”

Bài viết trước

Suy ngẫm chút về chu kỳ kinh tế

Bài viết tiếp theo

Kể chuyện đi mượn nợ, gom tiền “bắt đáy”: “con bạc đội lốt nhà đầu tư”

Viết bình luận

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *