Hồi trưa ngồi cà phê, tự nhiên mình nhớ lại mấy lần đi… hỏi mượn nợ, gom tiền “bắt đáy” chứng khoán, bitcoin.
Nói thiệt, mấy lần thị trường sập mạnh, mình lại… hí hửng. Lúc đó có tiền quái đâu. Nhưng vẫn hí hửng. Vì sập mới… rẻ. Mà rẻ thì phải mua. Thế là lại đi “xin tiền” ngắn hạn.
Ngồi nhớ lại, cũng hay thật. Nhắn tin cho thằng em:
— “Em T, còn tiền không? Cho anh mượn vài trăm.”
Vài phút sau, ting ting. Tiền về.
Nhắn tiếp đứa em khác:
— “Quỹ công ty còn không? Cho anh mượn ít.”
Một lát, ting ting nữa.
Bí quá, hết đứa nào nhắn được, gọi về mẹ:
— “Mẹ ơi, mấy tấn cà phê mẹ gửi cho con mượn tạm nhé, mai mốt con bán trả.”
Mẹ thở dài… nhưng cũng gật.
Kể ra, cũng y chang con bạc thật. Đến lúc thị trường sập sâu hơn, mình nhìn cái danh mục, bỗng thấy nó giống như một cái… sổ nợ tiềm năng vậy.
Nhưng may, mấy lần DCA giá đáy đó, thị trường cũng “thương mình”, chưa đi bụi lần nào. Chứ nếu không thì giờ chắc mình đang ngồi gõ mấy dòng này từ… trong rẫy cà phê ở quê.
Nói thật nhé, cái tính này của mình không hay ho gì đâu. Lúc đó thấy mình vững tâm lý, dũng cảm hành động ngược đám đông, máu lửa… chứ giờ ngẫm lại, chỉ thấy ngu và liều. Toát mồ hôi!
Mình rút ra kinh nghiệm. Là tiền đi mượn, tiền vay, NÓ KHÔNG PHẢI TIỀN CỦA MÌNH. Cầm trên tay mà nó nặng gấp mười lần tiền của mình tự làm ra. Vừa đầu tư vừa run, vừa nghĩ đến tiền lãi ngân hàng, vừa nhớ ánh mắt mấy đứa em. Căng lắm!
Cho nên, nếu không có dòng tiền ổn định, đừng chơi kiểu đó. Thị trường chưa giết mình, thì lãi vay và áp lực đã tự bóp cổ mình trước. Cái gì cũng cần… sức bền. Vay mượn kiểu đó thì chẳng bền đâu.
Mình vẫn hay nói câu: “ai không tham gia thị trường tài chính như chứng khoán/crypto, mình chúc mừng người đó. Không chơi là không thua ạ!” 😀
==========
Bây giờ nghĩ lại… tự thấy mình cũng “trust” ghê. Chả hiểu sao mấy đứa em, mấy người quen, vẫn dám chuyển khoản không hỏi thêm câu nào. Chắc tụi nó vừa thương, vừa… khinh. Kakaka. :v
Sau mấy lần như thế, mình tự hứa (hơi yếu ớt): từ nay, có tiền của mình thì mua, không thì… ngồi im. Đừng biến mình thành con bạc đội lốt nhà đầu tư nữa.
Nếu anh em đang chuẩn bị làm liều như mình từng làm. Thì nên thôi, suy nghĩ lại! Chứ thắng một hai lần thì vui, nhưng đến lần thị trường “thật sự sập” sâu và kéo dài vài năm, thì đi bụi chắc luôn!
Mình viết thư giãn chút những lúc ngồi cà phê một mình. Anh em có trải nghiệm gì hay cùng bình luận ở dưới bài viết chia sẻ thêm nha!
— Trần Thịnh Lâm.