Nhiều lúc mình thấy, chúng ta lao vào kiếm tiền, rồi hì hục chạy đua mua cho được cái ô tô, căn nhà to hơn, lô đất thứ hai, thứ ba…
Nhưng nghĩ kỹ lại, không hẳn tất cả đều vì nhu cầu sử dụng thật sự.
Mà nó đến từ một thứ khác — gọi là cảm giác muốn sở hữu.
Khi sở hữu được một món đồ mới, tự nhiên mình thấy vui, thấy tự tin, cảm giác như “mình cũng bằng anh bằng em”, “mình cũng ngon lành” trong mắt xã hội.
Cảm giác đó tích cực thật, nó mang đến cho mình sự thoải mái, phấn khích, đôi khi là niềm tự hào nho nhỏ nữa.
Nhưng nếu ngồi lại, soi kỹ, mới thấy nó xuất phát từ tâm tham và tâm si.
Vì mình muốn hơn người ta, muốn so sánh, muốn chứng minh với đời.
Vì mình thấy xung quanh ai cũng vậy, nên mình cũng tự đẩy mình vào cuộc đua đó.
Thật ra, những cảm giác tích cực kia thường chỉ kéo dài một thời gian ngắn.
Rồi nó biến mất, rồi mình lại thấy trống rỗng, lại tiếp tục đi tìm kiếm những niềm vui mới.
Cứ vậy, mình tự đặt mình vào một vòng luẩn quẩn: sở hữu rồi chán, lại muốn sở hữu cái khác.
Mình không nói điều này đúng hay sai, vì mỗi người một hoàn cảnh, một lựa chọn.
Sống một kiếp người, cứ tận hưởng, cứ trải nghiệm hết cũng chẳng sao.
Nhưng nếu nhận ra được điều này sớm, mình có thể chọn những trải nghiệm khác — rẻ hơn, khỏe hơn, dễ đạt được hơn, mà lại không phải trả giá quá lớn cho những mục tiêu quá xa xỉ.
Có những anh em biết điều chỉnh tâm, tập trung xây nội lực mạnh, thì mới thấy mấy cái vật ngoài thân, ngoại lực kia vốn dĩ phù phiếm.
Sinh ra hai bàn tay trắng, mất đi cũng chẳng mang theo được gì, vậy thì cần sở hữu nhiều để làm gì đâu.
Nên mình tự nhắc bản thân:
Cứ tự tin sống, chẳng cần mặc cảm với những người mà xã hội gắn mác là “thành công”.
Quay về chữ biết đủ, thấy bình an hơn rất nhiều:
-
Một căn hộ nhỏ để ở, thuê hay mua cũng chẳng quan trọng.
-
Sống ở đâu thấy phù hợp — quê hay thành phố đều được.
-
Có hay không có ô tô cũng chẳng sao — khi cần thuê dịch vụ còn rẻ và tiện hơn nhiều.
-
Biển số xe đẹp, sim số đẹp… có thì vui, không có cũng không sao.
Mấy dòng này mình viết ra cũng là để tự kiểm điểm, tự nhắc nhở bản thân — chứ không phải dạy ai hết.
Anh em đọc tới đây, có ai từng rơi vào vòng xoáy sở hữu — chán — lại sở hữu — rồi lại chán như vậy chưa?
Anh em có cách gì hay để tự điều chỉnh không? Mời anh em để lại bình luận, góp thêm góc nhìn để chúng ta cùng nhau học hỏi ạ!