Tính đến 7h sáng nay (17/3), toàn thế giới đã ghi nhận 182.043 người mắc bệnh viêm đường hô hấp cấp COVID-19 do virus SARS-CoV-2 gây ra và 7.144 người tử vong, trong số đó có 78.342 người đã hồi phục (theo trang thống kê toàn cầu Worldometer.
Đến nay, dịch COVID-19 đã xuất hiện tại 162 quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới một khi bùng phát tại thành phố Vũ Hán (Trung Quốc) vào tháng 12/2019. Số ca nhiễm bên ngoài Trung Quốc đại lục đang gia tăng chóng mặt.
Dịch COVID-19 đã khiến hơn 7.000 người tử vong trên toàn thế giới. (Ảnh: AFP)
Việt Nam: Số ca nhiễm COVID-19 đã lên 61
Theo cập nhật từ Bộ Y tế, tính đến tối qua (16/3), nước ta ghi lại và xác nhận tổng cộng 61 trường hợp dương tính với COVID-19, trong đó 16 người đã được chữa khỏi. Ngoài ra, có 102 trường hợp đang cách li để theo dõi dấu hiệu; 29.929 trường hợp đang được cách li theo dõi sức khỏe vì tiếp cận gần và nhập cảnh từ vùng dịch.
Số ca nhiễm ở nước ta hiện nay bao gồm:
Ngoài ra, một trường hợp mới nhất được xác nhận nhiễm COVID-19 là một bệnh nhân nam, 42 tuổi tại Ninh Thuận, đi Malaysia ngày 27/2 và trở về Tân Sơn Nhất ngày 4/3 (BN61).
Các tỉnh có người mắc COVID-19: Vĩnh Phúc (11); TP HCM (8); Khánh Hòa (1); Thanh Hóa (1); Hà Nội (14); Ninh Bình (1); Quảng Ninh (5); Lào Cai (2); Đà Nẵng (3); Huế (2); Quảng Nam (3); Bình Thuận (9), Ninh Thuận (1).
Trên thế giới: Hơn 7.000 người tử vong
Trung Quốc – nơi dịch bệnh bùng phát, tính đến sáng nay ghi nhận tổng cộng 80.880 ca mắc COVID-19 và 3.213 ca tử vong, theo Worldometer.
Trong khi tình hình dịch bệnh đã hạ nhiệt tại Trung Quốc thì tại tâm dịch Châu Âu, mỗi ngày vẫn ghi lại và xác nhận thêm hàng ngàn ca mắc mới và hàng trăm ca tử vong.
Tại Italy, trong ngày 16/3, quốc gia này ghi lại và xác nhận thêm 3.233 ca nhiễm mới (giảm nhẹ so với hôm qua) và 349 ca tử vong, nâng tổng số ca nhiễm và tử vong lên lần lượt 27.980 và 2.158 người. Italy hiện vẫn là ổ dịch lớn thứ hai thế giới sau Trung Quốc và lớn nhất tại châu Âu.
Tây Ban Nha – quốc gia có tình hình dịch COVID-19 nghiêm trọng thứ 2 tại châu Âu (sau Italy) ghi lại và xác nhận thêm 1.954 ca nhiễm mới và 48 ca tử vong trong ngày 16/3. Tổng số ca mắc bệnh tại nước này hiện tại là 9.942, trong đó có 342 ca tử vong.
Trong lúc đó, tại Pháp và Đức, tình hình dịch bệnh cũng chưa có chiều hướng suy giảm. Trong vòng 24h qua, Đức ghi lại và xác nhận thêm 1.459 ca nhiễm mới và 4 ca tử vong. Con số lần lượt tại Pháp là 1.210 và 21 ca. Số ca tử vong do dịch COVDID-19 tại Pháp đang tăng nhanh hơn Đức rất nhiều.
Đức hiện có tổng cộng 7.212 ca nhiễm và 17 ca tử vong; trong khi Pháp ghi nhận tổng cộng 6.633 ca nhiễm và 148 ca tử vong.
Theo hãng tin AFP, với sự lây lan nhanh chóng ở châu Âu, Pháp đã cùng với Ý và Tây Ban Nha áp đặt các hạn chế hiếm thấy ngoài thời chiến như phong tỏa quốc gia, đóng cửa biên giới, cấm các công việc công cộng,…
Tổng thống Pháp Emmanuel Macron cho biết, biên giới bên ngoài của khối Liên minh châu Âu sẽ đóng cửa trong 30 ngày kể từ hôm nay (17/3), vì số người chết trên toàn thế giới đã vượt qua 7.000.
Tại Châu Mỹ, tính đến sáng nay, Mỹ ghi nhận thêm 977 ca nhiễm COVID-19 và 18 ca tử vong trong vòng 24 qua, nâng tổng số ca nhiễm và số ca tử vong lên lần lượt là 4.657 và 86 ca.
Tổng thống Donal Trump lần thứ nhất đã thừa nhận rằng nền kinh tế Mỹ có thể đang đi vào suy thoái vì đại dịch đã giết chết hơn 7.000 người trên toàn thế giới khi chứng khoán Phố Wall có ngày tồi tệ nhất kể từ năm 1987, giảm gần 13%.
Tại Trung Đông, Iran là đất nước chịu nhiều liên quan nhất cũng như ổ dịch lớn thứ 3 trên toàn cầu sau Trung Quốc và Italy. Trong vòng 24h qua, đất nước này có thêm 1.053 ca nhiễm COVID-19 và 129 ca tử vong, nâng tổng số ca nhiễm và tử vong lên lần lượt là 14.991và 853. Iran cũng đã đóng cửa 4 nơi hành hương Shiite quan trọng để nhằm sự lây lan của dịch bệnh.
“Đại dịch COVID-19 là một thảm kịch của chúng ta và là một cuộc khủng hoảng sức khỏe toàn cầu, gây ra nguy cơ lớn cho nền kinh tế thế giới”, AFP dẫn một tuyên bố chung từ Anh, Canada, Pháp, Đức, Ý, Nhật Bản và Mỹ.
Nên kinh tế thế giới rồi sẽ thế nào?
Nhà kinh tế David Rosenberg từng “chiến đấu” trên mặt trận Phố Wall trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008. Ông tận mắt chứng kiến các tên tuổi khổng lồ như Merrill Lynch, Lehman Brothers Holdings Inc, Bear Stearns Companies Inc… Sụp đổ trong giai đoạn đó.
Cuộc khủng hoảng đã đẩy cả bộ máy tài chính của Mỹ vào tình cảnh hiểm nghèo.
Mang trên mình đống nợ không thể trả nổi, 10 triệu người Mỹ đã mất nhà cửa, 9 triệu người mất việc làm… Bong bóng nhà ở nổ tung, thị trường chứng khoán “vỡ trận”, trong khi Cục Dự trữ liên bang (FED) hối hả cắt lãi suất xuống còn 0% để rồi phát hiện ra nó chẳng có mấy tác dụng.
Toàn cầu trên bờ vực khủng hoảng
Trở lại với hiện tại, ông Rosenberg lắc đầu trước ý nghĩ so sánh trận chiến năm nào với cuộc khủng hoảng do dịch COVID-19 đang và sắp gây ra, đơn giản vì ông cho rằng lần này tình hình xấu hơn nhiều.
“Trong khủng hoảng tài chính lần trước, vận tải hàng không đâu có bị ngưng, biên giới đâu có bị đóng, con người đâu có nói về phong toả và cách ly. Hồi khủng hoảng tài chính mọi người đâu có lo lắng rời khỏi nhà.
Ta đang nói về một nỗi sợ hữu hình khiến mọi người rút khỏi hoạt động kinh tế… Khủng hoảng tài chính đâu có đi kèm tỉ lệ tử vong”, nhà kinh tế trưởng của Hãng tư vấn Rosenberg Research and Associates Inc., trình bày nỗi lo.
Theo báo Financial Post (Canada), chỉ trong có vài tuần, các nhà kinh tế Canada và Mỹ từ chỗ không tin vào rủi ro suy thoái, đã gấp rút chuyển sang thảo luận cấp độ thiệt hại do cơn địa chấn COVID-19 gây ra.
Hàng loạt ngân hàng của Canada như Scotiabank, Canadian Imperial Bank of Commerce (CIBC) và Royal Bank of Canada (RBC) đều dự đoán nguy cơ khủng hoảng tài chính là rất lớn.
Lần gần nhất mà hàng loạt thị trường chứng khoán “tắm máu”, còn tổ chức tài chính trung ương các nước hối hả tung cách thức làm giải cứu nền kinh tế… Là bao giờ? Không khó để các nhà lãnh đạo và người có chuyên môn liên tưởng.
Trong tuần này, chủ tịch ngân hàng trung ương châu Âu, bà Christine Lagarde, liên tục cảnh báo về việc châu Âu sẽ rơi vào tình cảnh tương tự cuộc khủng hoảng 2008 nếu các chính phủ không bắt tay ngăn chặn. Thống đốc tổ chức tài chính Anh Mark Carney thì miêu tả rằng cú sốc lần này “sẽ rất khác”.
Ý kiến của ông Carney được sẻ chia rộng lớn. Nợ xấu là trọng điểm của cuộc khủng hoảng tài chính 2008, nó chỉ giới hạn trong lĩnh vực tổ chức tài chính và kết thúc khi chính phủ Mỹ tung 700 tỉ USD mua lại khối tài sản thế chấp, còn lần này dịch bệnh là mối nguy đến từ bên ngoài, tác động lên tất cả nền kinh tế.
Tương lai khó đoán
Theo ông Brian Kingston – phó chủ tịch chính sách của Hội đồng kinh doanh Canada, ngành nhà hàng, khách sạn, vận tải hành khách, du lịch… Là các lĩnh vực tiếp tục chịu tác động trực tiếp từ dịch bệnh.
“Nhưng nếu tình hình leo thang đến mức mọi người được khuyến nghị hạn chế ra khỏi nhà, nó sẽ thành một câu chuyện tiêu dùng với các liên quan lớn hơn. Nếu các gia đình ngưng chi tiêu, shop, quán ăn sẽ điêu đứng, rồi các khoản tiêu sử dụng lớn khác cũng liên quan theo, VD như bất động sản. Nếu công ty sa thải hoặc cho nhân viên tạm nghỉ, thu nhập người dân sẽ giảm…”, Ông Kingston trình bày về chuỗi hệ quả mang tính liên quan domino.
“Bầu không khí hoảng loạn xung quanh con virus thuộc một phần lý do (của tác động). Chúng ta đang ở trong một hoàn cảnh bất định. Giới đầu tư đang tính toán khả năng nền kinh tế Mỹ phải ngừng toàn bộ”, nhà kinh tế Brian Wesbury miêu tả.
Theo một báo cáo gởi cho Quốc hội Mỹ, có dự đoán khoảng 150 triệu người Mỹ có thể bị nhiễm virus SARS-CoV-2, trong khi Canada ước tính 30-70% dân số nằm trong vòng rủi ro.
Ông Keith Henry, CEO hãng sản xuất linh kiện ôtô Windsor Mold nhóm, chia sẻ tâm tư trong vai trò chủ một đơn vị sử dụng nhiều lao động ở Canada: “Sự khác biệt của bây giờ so với năm 2008 là anh không hề biết được khi nào chiếc giày tiếp theo rớt xuống. Ban đêm tôi không thể ngủ vì cứ hình dung trong đầu đủ mọi kịch bản.
Chuyện gì xảy ra nếu một công nhân trong nhà máy nhiễm virus, đóng cửa một dây chuyền lắp ráp sử dụng linh kiện của Henry? Vậy nếu lỡ một nhà máy của Henry bị đóng cửa thì sao?
Tôi suy xét mãi nhưng không tình huống nào có lối thoát. Đó là sự sai biệt lớn nhất so với những gì chúng tôi trải qua năm 2008: Mọi thứ quá bất định, vô phương lên kế hoạch. Có bao giờ suy thoái mà chuyện đi lại ở quốc tế bị cấm như bây giờ đâu”.
Tổng hợp